Tiên đạo đệ nhất tiểu bạch kiểm

T Đ Đ N T B K – Chương 4

Edit: Huyền

Beta: Trùng

Chương 4: Xin cô nương hãy nén bi thương

May mà Lâm Sơ cũng không nhất thiết phải đi tìm nước nơi núi rừng hoang vu này. Lăng Bảo Trần tủm tỉm cười búng ngón tay làm phép, ngay tức thì, một chùm sáng trắng phủ lên người y, là thuật pháp dùng để rửa sạch thân thể.

Làn da toàn thân Lâm Sơ nóng hừng hực, sau nửa khắc, thuật pháp cuối cùng cũng đã dừng lại, y hoàn toàn đã được linh lực tẩy sạch, cảm thấy hô hấp cũng theo đó nhẹ đi.

“Òa!” Lăng Bảo Trần cười nói, “Tiểu ăn mày à, ngươi hóa ra lớn lên thanh tú thật đó.”

Mấy người Lăng Bảo Thanh đều ló đầu nhìn xem y thanh tú thế nào, nhìn xong, ai nấy đều ha ha cười to: “Tên này cũng thật kì lạ, vừa chẳng phải tên ngốc, vừa chẳng xấu xí chút nào, thế mà lại khiến bản thân trở nên bẩn thỉu như chó con lăn lộn trong bùn vậy.”

Lâm Sơ bị các nàng nhìn đến khó thở, thà rằng bản thân còn bẩn thỉu thì hơn.

Đại tiểu thư lạnh lùng liếc sang, dùng mũi miễn cưỡng “Hừ” một tiếng, coi như không lột da Lâm Sơ nữa.

Lăng Bảo Trần hỏi: “Ba người các ngươi tên gì thế?”

Lý Kê Mao nói: “Ta gọi là Lý Kê Mao, đệ đệ ta tên là Lý Áp Mao.”

Các nàng cười rộ lên, ngay cả trong mắt Đại tiểu thư cũng có chút ý cười, hỏi hắn: “Tại sao không có Lý Nga Mao*?”

Lý Áp Mao nghiêm nghị bày tỏ sự nể phục: “Đại tiểu thư mưu kế như thần, muội muội ta quả thật tên là Lý Nga Mao!”

*Kê mao nghĩa là lông gà, áp mao là lông vịt, nga mao là lông ngỗng.

Lăng Bảo Trần lại nhìn qua phía Lâm Sơ, Lâm Sơ đáp: “Lâm Sơ.”

“Tên của ngươi trái lại còn có chút thú vị, liệu có ý nghĩa gì hay chăng?” Lăng Bảo Trần hỏi.

Lâm Sơ: “Không có.”

Lăng Bảo Trần giận dỗi trách: đây cũng thật là không thú vị chút nào.”

Lâm Sơ không nói nữa.

Tên thì có ý nghĩa đấy, chẳng qua là không muốn mở miệng thôi, vì y đúng thật là một người không thú vị chút nào.

Đại tiểu thư tiến lên phía trước: “Đi.”

Các cô nương chậm chạp đuổi theo, ríu rít hỏi làm sao Đại tiểu thư tìm được các nàng.

“Các ngươi ầm ĩ như thế, cách mười dặm cũng phải nghe thấy.” Đại tiểu thư nói.

Các cô nương không đồng tình.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng tay lên, một con hồ điệp từ trong bóng đêm xuất hiện, đậu trên vai Lăng Bảo Thanh.

Lăng Bảo Thanh kêu lên: “Là Phượng Hoàng Điệp! Chúng ta cũng từng nghĩ đến việc dùng Phượng Hoàng Điệp để đi tìm người, nhưng mà ở đây tối quá đi thôi, cho dù con hồ điệp này có thể tìm được người đi chăng nữa, chúng ta cũng tìm thấy nó không nổi.”

“Nghe.” Đại tiểu thư nói, “Nếu hồ điệp vỗ cánh mà ngươi cũng nghe không được, gặp phải ám khí “Tự Tại Phi Hoa” của Như Mộng Đường, chẳng lẽ là muốn khoanh tay chịu chết à?”

Lăng Bảo Thanh ngoan ngoãn đáp: “Vâng, chúng ta còn cần phải tu luyện nhiều hơn.”

Lâm Sơ nghe thấy Lý Áp Mao bên cạnh mình hít sâu một hơi, có vẻ hắn không tưởng tượng nổi trên đời có người nghe được tiếng hồ điệp vỗ cánh.

Nếu một người muốn nghe thấy tiếng hồ điệp vỗ cánh, nhất định đã trải qua luyện tập dài đằng đẵng không tầm thường, chỉ với chừng đó nhẫn nại và định lực thôi, cũng đã vượt xa người thường rồi.

Mà một người có chừng đó nhẫn nại và định lực, tu vi võ học ắt hẳn cũng vô cùng xuất sắc.

Vị Đại tiểu thư vừa gặp mặt đã muốn lột da người ta này, quả thật không đơn giản.

Lâm Sơ đang mải nghĩ ngợi, chợt nghe Lăng Bảo Trần hỏi: “Đại tiểu thư sao lại đi lâu vậy mới về, tên Thi Vương kia lợi hại lắm ạ?”

Đại tiểu thư nói: “Đánh chết thì dễ, bắt sống lại khó. Thi Vương vẫn chưa mất đi thần trí, ta bắt được gã về rồi, bảo gã nói ra chân tướng trong thành, nếu không mở miệng, ta liền bắt đầu từ xương bả vai, từng cái từng cái một, đập vỡ xương cốt gã.”

Lâm Sơ: “……”

Là một người tàn nhẫn.

Chỉ nghe các cô nương tiếp tục hỏi: “Rồi gã có nói không?”

“Nói,” Tay phải Đại tiểu thư vuốt ve vỏ đao, mở miệng: “Năm Vĩnh Quang thứ mười bốn, toàn bộ Mân Châu thành ủng hộ tướng quân Độc Cô Thành làm vua, tụ tập lại làm khởi nghĩa. Song, khởi nghĩa bất thành, vương triều xuất binh ra trấn áp, Độc Cô Thành cùng toàn bộ quan dân, sĩ tử, hiệp khách ở Mân Châu thành… đều bị giết hại!”

Các cô nương “Ôi” một tiếng.

Đại tiểu thư tiếp tục nói: “Oan hồn người chết hóa thành lệ quỷ, trông coi tòa thành, Mân Châu thành quả thật đúng là một tòa Quỷ Thành rồi.”

Lăng Bảo Trần thanh âm run rẩy: “Vậy…Vậy chúng ta cần phải bẩm báo lại trang chủ ư?”

Đại tiểu thư nói: “Việc vương triều giải quyết không được, sơn trang tất nhiên cũng không giải quyết được.”

“Nhưng mà…” Lăng Bảo Thanh ở bên cạnh nói: “Chúng ta còn đi nữa không ạ?”

“Ta muốn bái kiến vị Độc Cô tướng quân tụ binh khởi nghĩa kia, hỏi chút chuyện.” Đại tiểu thư nói.

Người của Phượng Hoàng Sơn Trang tất nhiên nghe lời Đại tiểu thư như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Lâm Sơ thì sao cũng được, Lý Kê Mao với Lý Áp Mao sợ hãi vô cùng, hạ giọng hỏi Lâm Sơ: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lâm Sơ dịch ra bên cạnh, kéo dài khoảng cách với hắn, mặt vô biểu tình đáp: “Cứ đi theo đi.”

Lý Áp Mao nói: “Nhưng mà kia là Quỷ Thành đó!.”

Lâm Sơ: “Vậy thì ngươi về.”

Lý Áp Mao: “…”

Về thì tất nhiên không về được nữa rồi, cho dù không biết chủ ý của vị Đại tiểu thư này là gì, cũng chỉ đành đuổi theo thôi.

Một đường vừa đi vừa động phải xác chết, khoảng chừng hai canh giờ sau, cuối cùng cũng đến được cổng vào Mân Châu thành.

Cái cơ thể yếu ớt này của Lâm Sơ đã sắp không chịu đựng nổi nữa, đi hai bước cũng phải dừng lại thở một hơi, chống đỡ hoàn toàn bằng ý chí, lại khiến Đại tiểu thư nhìn y mấy lần.

Đại tiểu thư đưa tay gõ cửa thành, hiển nhiên dùng đến linh lực, gõ ra âm thanh thùng thùng trên cánh cửa cao hơn trượng vừa nặng vừa dày kia.

Tiếp đó, Đại tiểu thư cất cao giọng: “Lương Châu Lăng Phượng Tiêu, cầu kiến Độc Cô tướng quân.”

—— Hóa ra người này tên là Lăng Phượng Tiêu, một cái tên cực kì đẹp.

Không bao lâu sau, một âm thanh khàn khàn từ trong thành vọng ra: “Mân Châu thành rời xa trần thế đã lâu, chưa từng gặp được khách lạ, cô nương đến đây vì cớ gì?”

Lăng Phượng Tiêu nói: “Tìm người.”

“Ai?”

“Tục ngữ nói, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, gả quỷ tất nhiên cũng theo quỷ,” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt mở miệng, “Vị hôn phu của ta vốn là người Mân Châu thành, hôn kỳ đã gần mà vẫn chưa có tin tức gì, đành phải đến quý thành tìm xem.”

“Cô nương xin hãy chờ một lát.”

Khoảng nửa khắc sau, thanh âm kia lại vang lên: “Tướng quân nói, nếu trong thành có tên quỷ này, cô nương gả đến Mân Châu thành cũng không phải không thể. Xin cho hỏi tên húy với sinh thần phu quân của cô nương.”

Lăng Phượng Tiêu: “Không biết.”

Cách một bức tường, Lâm Sơ vẫn cảm giác được vị quỷ trông cửa kia đang cạn lời.

Qua một lúc lâu, quỷ trông cửa tiếp tục bảo: “Cô nương biết gì, cứ việc nói.”

Lăng Phượng Tiêu: “…”

Nàng cũng dừng một lúc lâu, mới đáp: “Tuổi từ mười sáu trở xuống, không câu nệ nam nữ.”

Quỷ trông cửa kinh ngạc nói: “Cô nương ngay cả nam hay nữ cũng không biết hả?”

Lăng Phượng Tiêu bình tĩnh trả lời: “Oán quỷ có khi không phân ra nam nữ, ta chỉ sợ các ngươi tìm nhầm.”

Quỷ trông cửa bảo: “Không dối gạt cô nương, lang quân của cô nương nếu lúc này dưới mười sáu tuổi, mười năm trước mới chỉ là trẻ thơ, hồn phách yếu nhược, không cách nào thành quỷ, đã không còn ở nhân thế nữa rồi.”

Lăng Phượng Tiêu nói: “Vậy tìm sư phụ y, là một tiên quân mang danh hiệu Đào Nguyên Quân.”

Quỷ trông cửa lại đáp: “Người tu tiên thường tính tình lạnh nhạt, oán khí không đủ, cũng không cách nào thành quỷ được, xin cô nương hãy nén bi thương.”

Lý Áp Mao “Ôi” một tiếng, nhỏ giọng nói với Lý Kê Mao: “Đại tiểu thư này bây giờ là thiên hạ đệ nhất mỹ thiếu nữ, sau này phải gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ quả phụ rồi, cũng vẫn là thiên hạ đệ nhất không khác gì, nhưng suy cho cùng nghe cũng không được hay.”

Lăng Phượng Tiêu quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo, dọa Lý Áp Mao thành con chim cút co đầu rụt cổ.

Chỉ nghe Lăng Phượng Tiêu tiếp tục nói với quỷ trông cửa: “Đã như vậy, ta đây liền cáo từ, chỉ là ta còn một câu muốn chuyển đến Độc Cô tướng quân.”

Quỷ trông cửa: “Mời nói.”

“Hiện giờ triều đại chúng ta với Bắc Hạ quốc chiến sự căng thẳng, nếu tướng quân nguyện ý bỏ tà theo chính, có lẽ sẽ tiêu tan đi hiềm khích với vương triều khi xưa.”

Quỷ trông cửa “Ha ha” cười vài tiếng: “Vương triều nợ Mân Châu thành ta rất nhiều, trừ phi triều đại thay đổi, bằng không Mân Châu tuyệt sẽ không viện trợ cho Nam Hạ một binh một tốt nào, vẫn nên mời cô nương trở về đi.”

Lăng Phượng Tiêu không dây dưa ở đề tài này nữa, lại hỏi: “Trong thành thật sự không có hai người kia ư?”

“Quả thật không có.” Quỷ trông cửa giọng điệu thành khẩn.

Đại tiểu thư vô cùng phiền muộn, kẻ sáng suốt nào cũng nhìn ra được.

Trong đám người ở Phượng Hoàng Sơn Trang, Lăng Bảo Kính tuổi nhỏ nhất ở đằng sau khóc ra tiếng.

Đại tiểu thư thật sự sẽ phải ở giá rồi!

Mắt thấy các nàng quay về, Lý Kê Mao nơm nớp lo sợ nói: “Thôn chúng ta…”

Lăng Bảo Trần thiện lương nhất nói với Lăng Phượng Tiêu: “Đại tiểu thư, chúng ta đưa bọn họ ra khỏi thành đi.”

Lăng Phượng Tiêu tâm tình đang vô cùng không được tốt, nóng nảy hết biết, ánh mắt quét qua ba người Lâm Sơ, tức giận kêu: “Ta thèm vào quan tâm bọn chúng!”

Một lát sau mới nói thêm: “Đưa thôn dân đi dàn xếp ở Ninh An Phủ đi.”

Các cô nương ưng thuận, bắt đầu chặng đường về, vừa đi vừa nhỏ giọng chửi mắng: “Tên ác ôn này, vậy mà đã chết rồi!”

2 thoughts on “T Đ Đ N T B K – Chương 4

Leave a comment